Đà Lạt Đêm Sương
Quách Tấn
Bóng trăng lóng lánh mặt hồ im,
Thời khắc theo nhau lải rải chìm.
Đúng dựa non sao bờ suối ngọc,
Hồn say dìu dịu mộng êm êm.
*
Một luồng sương bạc bỗng từ mô
Lẻn cuốn vầng trăng cuốn mặt hồ,
Cuốn cả non sao bờ suối ngọc:
Người lơ lửng đúng giữa hư vô.
*
Trời đất tan ra thành thuỷ tinh
Một bàn tay ngọc đẫm hương trinh
Âm thầm mơn trớn bên đôi má
Hơi mát đê mê chạy khắp mình.
Quách Tấn
Bóng trăng lóng lánh mặt hồ im,
Thời khắc theo nhau lải rải chìm.
Đúng dựa non sao bờ suối ngọc,
Hồn say dìu dịu mộng êm êm.
*
Một luồng sương bạc bỗng từ mô
Lẻn cuốn vầng trăng cuốn mặt hồ,
Cuốn cả non sao bờ suối ngọc:
Người lơ lửng đúng giữa hư vô.
*
Trời đất tan ra thành thuỷ tinh
Một bàn tay ngọc đẫm hương trinh
Âm thầm mơn trớn bên đôi má
Hơi mát đê mê chạy khắp mình.
Đà Lạt Trăng mờ
Hàn Mặc Tử
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu
Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt
Như đón từ xa một ý thơ.
*
Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều
Để nghe dưới đáy nước hồ reo
Để nghe tơ liễu run trong gió
Và để xem trời giải nghĩa yêu.
*
Hàng thông lấp loáng đứng trong im
Cành lá im như đã lặng chìm
Hư thực làm sao phân biệt được
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.
*
Cả trời say nhuộm một màu trăng
Và cả long tôi chẳng nói rằng
Không một tiếng gì nghe động chạm
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng.
Thấy thương
(Hữu Ái)
Em về dòng ấy bến xưa
Có còn thương nhớ người đưa chuyến đò
Lả la chi những tiếng hò
Dập dìu cũng thể cánh cò mà thôi
Mênh mông những bể cùng khơi
Sóng lừng cũng thể lòng tôi nhớ nàg
Gặp nhau chi rứa vội vàng
Những thương những nhớ đời càng khổ đau
Đường dài thật giả vàng thau
Nặng tình thắm nghĩa trầu cau bến chờ
Em về bên đó … ầu ơ
Lời ru ai vọng ,,, ngẩn ngơ anh buồn.
No comments:
Post a Comment