Anh khoác áo đi xuống phố.
Gió nhiều, và rất nhiệt tình giật áo, giật mũ một kẻ đang đêm đi lang thang như anh qua các khuôn viên, các biệt thự giờ đang im lìm say ngủ. Bụi dã quỳ trên sườn dốc sẫm màu đi trong đêm tối, những rặng tối rung gật gù theo gió. Nếu là buổi chiều, hẳn những bông dã quỳ đã ánh lên những màu vàng cô độc, cái màu vàng ám ảnh mà khi xe làm đổ dốc rồi chậm nhịp đi vào phố, anh còn ngoái lại nhìn theo, giật mình sững sờ như vừa đi qua một lần nhớ nhung... Gió chạm những cái kim nho nhỏ lên má, lên mũi, êm và gai gai. Anh khép lại cánh cổng cũ kỹ, đi vào phố...
Gió nhiều, và rất nhiệt tình giật áo, giật mũ một kẻ đang đêm đi lang thang như anh qua các khuôn viên, các biệt thự giờ đang im lìm say ngủ. Bụi dã quỳ trên sườn dốc sẫm màu đi trong đêm tối, những rặng tối rung gật gù theo gió. Nếu là buổi chiều, hẳn những bông dã quỳ đã ánh lên những màu vàng cô độc, cái màu vàng ám ảnh mà khi xe làm đổ dốc rồi chậm nhịp đi vào phố, anh còn ngoái lại nhìn theo, giật mình sững sờ như vừa đi qua một lần nhớ nhung... Gió chạm những cái kim nho nhỏ lên má, lên mũi, êm và gai gai. Anh khép lại cánh cổng cũ kỹ, đi vào phố...
Anh lên xứ sở cao nguyên đầy sương mù và gió này trong mùa Noel. Người Đà Lạt đặt tên cho một mùa ở giữa cơn mưa cuối năm trước và cơn mưa nhẹ đầu năm sau như thế. Anh cũng gọi vậy, theo thói quen, cho tiện. Anh yêu thành-phố-đồi-núi-nhỏ-bé này cũng những màu áo len tan học của tháng mười hai, những đôi má con gái phúng phính hồng. Các em vẫy tay chào theo anh. Tất cả du khách đến đây đều được vẫy tay chào theo. Anh biết thế, nhưng vẫn thấy lòng mình xao động.
Buổi chiều, anh đứng cạnh rào ngắm say sưa một bông Forget me not màu tím. Xa xưa, Forget me not được trồng vun cẩn thận trong sân trước của các ngôi biệt thự có cửa sổ thấp đón nắng. Cũng lạ, có người đã thử mang kiểu nhà này về vùng ven thành phố, nhưng anh thấy nó cô độc và buồn như một dấu chấm lặng dở dang. Thời gian trôi, chuyến xe ngựa vẫn đều đều gõ qua phố, thông reo hàng đêm bên kia mặt hồ, gió thổi qua, các ngôi nhà gỗ thấp xuống, hàng rào tróc sơn lung lay, hoa hoang dại mọc lên. Và Forget me not, bông hoa nhỏ mang màu tím hoặc trắng hay vàng ấy trở thành hoa dại, thành hoa mọc vô tình và nở chơi bời. Chỉ có cái tên thì không thay đổi, không ai nhầm nó, cũng không ai lãng quên.
Hoa hồng Đà Lạt được coi là chúa tể. Anh vẫn luôn hình dung những bông hồng đã nở thế này dọc trăm năm qua. Hồng BB vàng ánh cam lộng lẫy; hồng trắng mới nhập giống từ châu Âu sang, đã thấy trên bó hoa cưới hạnh phúc. Hồng đỏ nở một mình trong căn phòng không người. Mỗi loài hoa mang một truyền thuyết riêng, câu chuyện riêng về cuộc đời mình. Có câu chuyện vui, có câu chuyện đau xót. Anh lắng nghe hết và tự kể trong căn phòng không người.
Gió mang đi của anh ánh lửa và hơi ấm, que diêm xoè lên rồi tắt đi ngay. Anh chậm lại ở góc phố, kéo áo che gió, quẹt lửa. Điếu thuốc lúc nửa đêm và que diêm cháy đến hết giữa ngón tay lóng ngóng cho anh nhìn thấy ai đã lấy phấn vẽ lên góc phố một bông hoa. Lại hoa, hoa Đà Lạt. Ngày xưa, anh cũng từng mang phấn viết lên cột đèn một lời hẹn. Chuyện cũ xa lắc xa lơ rồi. Chỉ còn dư âm là mỗi khi có dịp về thành phố tuổi nhỏ, anh cứ đòi bạn chở qua phía ấy, nhìn xem có ai chờ anh không. Có ai chờ anh không? Có ai chờ dưới ngọn đèn đường?... Muời năm qua, chuyện tuởng dễ quên thì cứ theo suốt cuộc đời người ta như một lời hỏi. Ừ, thì cũng biết rằng chỉ có hoa cỏ là biết đợi chờ, dù anh chẳng còn bao giờ hò hẹn.
Hoa Pensée xếp năm cánh không cân xứng, rất yêu kiều, hình như mỗi cánh hoa pha màu một khác. Đó là hoa tư tưởng. Tặng hoa Pensée là tặng một lời mến thương ý nhị và kín đáo. Nhận hoa Pensée là nhận niềm hy vọng. Đà Lạt biết bao cỏ hoa. Anh không gọi tên được bông-hoa-của-mình. Tìm đâu giữa thành-phố-núi-đồi-cỏ-hoa này? Lần trước anh lên đây, cũng vào mùa Noel, có người đàn ông cứ nhìn mãi lên tháp chuông nhà thờ Con Gà, lẩm bẩm nói với anh rằng hạnh phúc thì chẳng bao giờ là đủ. Ông ấy đi qua chiến tranh, đã đánh mất tuổi trẻ và hạnh phúc ở quãng đời đó. Giờ đây ông cứ nói câu ấy với tất cả những người qua đường. Vì hạnh phúc chẳng bao giờ là đủ đầy nên anh trở lại vào mùa này, không thấy người đàn ông mất trí năm trước nữa. Hẳn ông đã tìm được cuộc sống ít đau khổ hơn. Anh trở lại, đi trên những bậc đá lên đồi mà ở thành phố, đã hàng trăm lần anh mơ thấy nó, mơ thấy mimoza vàng hửng chân đồi sương, và dã quỳ vàng héo hắt trong chiều vắng.
Mùa Noel, người dân Đà Lạt trầm lặng hơn, nhịp điệu ấy gõ đều lên thành phố vốn rất êm đềm khói sương. Trái thông khô bất ngờ, thảng thốt rụng về cỏ xanh. Người lạ thích thú thả bộ qua những con dốc không tên. Người xa về lại thì cồn cào nhìn lá lật mình trên những giàn su xanh, đêm gió về trên những rặng thông sau nhà. Không có màu sắc, âm thanh gì là không gợi về những điều xa thăm thẳm.
Anh thọc tay sâu vào túi áo khoác, tìm đường trở về.
Mùa đông đi qua trên đầu. Anh chạm tay vào cánh cổng gỗ và ngoái lại. Đà Lạt sau vai say ngủ êm đềm. Thành phố của truyền thuyết, ngôi sao ngủ mơ trên đỉnh thông Noel, bụi dã quỳ còn âm thầm run tay vẫy, tàng Mimoza nhắm mắt anh cũng nhớ màu lá nửa xanh nửa bạc... Căn phòng anh chỉ có một chiếc ghế, chờ đợi. Anh rũ áo ở cửa. Vẫn còn nghe tiếng gió ngàn thông, bay về từ truyền thuyết của một tình yêu, than thở suốt năm suốt tháng...
Trang Hạ
1993-2001
No comments:
Post a Comment