Đà Lạt không em - Đà Lạt lạnh vô cùng!
Ta như thấy mồ côi từng nhánh lá,
Ta như thấy mồ côi từng ngọn cỏ,
Mồ côi con đường em đã sánh vai anh...
Em ở phương nào giữa thế giới mông mênh,
Có bao giờ chợt nhớ về Đà Lạt?
Nhớ buổi đầu , tình cờ mình gặp,
Rừng thông vây, cho hai đứa nhìn nhau
***
Tóc anh trắng rồi. Em có biết chăng
Đêm thăm thẳm, những khi lòng chợt lắng;
Nhớ da diết nụ cười em toả ấm,
Ánh mắt trong - vời vợi khoảng trời yêu...
Đà Lạt ơi, ta khắc khoải sớm chiều,
Phép thần diệi đưa em về Đà Lạt;
Cho ta được lần cuối đời dào dạt
Một lần YÊU - YÊU CHO CẢ CUỘC ĐỜI!...
Nhà Thơ Hoàng Cát
Hè 2007
Ta như thấy mồ côi từng nhánh lá,
Ta như thấy mồ côi từng ngọn cỏ,
Mồ côi con đường em đã sánh vai anh...
Em ở phương nào giữa thế giới mông mênh,
Có bao giờ chợt nhớ về Đà Lạt?
Nhớ buổi đầu , tình cờ mình gặp,
Rừng thông vây, cho hai đứa nhìn nhau
***
Tóc anh trắng rồi. Em có biết chăng
Đêm thăm thẳm, những khi lòng chợt lắng;
Nhớ da diết nụ cười em toả ấm,
Ánh mắt trong - vời vợi khoảng trời yêu...
Đà Lạt ơi, ta khắc khoải sớm chiều,
Phép thần diệi đưa em về Đà Lạt;
Cho ta được lần cuối đời dào dạt
Một lần YÊU - YÊU CHO CẢ CUỘC ĐỜI!...
Nhà Thơ Hoàng Cát
Hè 2007
No comments:
Post a Comment